Sài Gòn những ngày cuối tháng 6….

 

Mùa này bắt đầu những cơn mưa về chiều, nước tuôn xối xả trên những mái vòm . Mưa làm dịu nhẹ đi cái nắng oi bức của ban ngày nhưng cũng làm cho con người ta yếu đuối, tâm trạng cũng ướt sũng. Người ta thường nhớ nhiều, hoài niệm nhiều khi trời mưa nặng hạt và âm ỉ.

 

Ngồi lật lại những trang nhật kí đại học của mình, tôi bật cười. Những hình ảnh thân quen, vui đùa những khoảnh khắc nghịch ngợm được lưu lại trong suốt gần 3 năm. Những kỉ niệm ấy như thước phim quay chậm từ từ hiện lên chân thực và sâu sắc. Thước phim này, không bao giờ bị quên lãng bởi thỉnh thoảng tôi lại xem và nhớ để rồi yêu thương nhiều hơn.

 

Tôi nhớ 3 năm trước khi tự mình cầm hồ sơ, viết những dòng run rẩy, đó là lần đầu tiên tôi viết tên Trường Đại học Công Nghiệp Thực Phẩm TP. Hồ Chí Minh. Nhiều áp lực lẫn lo lắng về ước mơ đại học, về tương lai của bản thân, tôi quyết định chọn trường và cố gắng nỗ lực vì nó. Tôi đã làm được khi đỗ nguyện vọng 1 vào trường, khoa Tài chính- kế toán.

 

Vâng, đó là ngày 20/8/2014, cầm tấm giấy báo trên tay tôi tự hào nói với mọi người rằng “Đây là Trường tôi”. Ngôi trường này có nhiều kỉ niệm, sợi thương sợi nhớ với tôi. Đây là nơi chắp cánh và khởi đầu cho ước mơ tuổi 18 của tôi.

 

Tôi nhớ như in, ngày đầu tiên tôi bước chân vào giảng đường đại học với biết bao cảm xúc đan xen nhau, vừa hân hoan trong niềm vui của một tân sinh viên bước vào trường, vừa lo lắng hồi hộp không biết cuộc sống sắp tới sẽ như thế nào khi một mình ba lô túi xách khăn gói lên Sài Gòn học tập. Nhưng rồi, tất cả cảm xúc ấy nhường chỗ khi thầy Dung ở Phòng Công tác Chính trị - Học sinh Sinh viên bước vào, thầy giao lưu với tân sinh viên, giới thiệu về trường, hoạt động thường niên, cơ cấu tổ chức cũng như cơ hội việc làm khi học tập tại trường, tất cả chúng tôi được nghe thật tường tận qua cách thầy diễn đạt vấn đề  hết sức thu hút và thuyết phục, tôi không lơ là để bỏ soát bất kì một chi tiết nào, tất cả chúng đều trở nên quý báu, là hành trang để bước vào tương lai. Hình ảnh của Thầy giúp tôi tự tin hơn với quyết định của mình, thấy yêu thêm ngôi trường mình theo học, yên tâm hơn về tương lai khi ra trường. Tôi tự hào vì đã chọn một ngành học yêu thích và tiềm năng, tôi càng an tâm hơn về tương lai của mình và tự nhủ sẽ biến những kiến thức trên giảng đường này thành những kiến thức ứng dụng thực tế và hữu hiệu để phục vụ cho công việc của mình sau này và cho cả cộng đồng.

 

Dù đã lên dây cương tinh thần nhưng học kì đầu vẫn rất khó khăn, có lẻ vì tôi chưa quen với những phương pháp dạy và học mới và cũng bởi tôi phải tiếp thu một lượng kiến thức mới toan trong khi chưa chuẩn bị được nền tảng. Nhìn những cuốn giáo trình “dày và nặng” tôi đã đạt câu hỏi sẽ làm gì với chúng trong 45 tiết học, rồi hoang mang và e sợ. Nhưng đó chưa phải là tất cả, xa nhà vẫn là điều khó khăn nhất với tôi lúc đó, hình ảnh gia đình cứ hiện lên, nước mắt ngắn dài luôn thường trực, thời gian đó tôi thấy mình yếu đuối khi nhắc đến gia đình. Nhiều yếu tố cộng hưởng nên kì đầu tiên kết quả học tập không như mong đợi. Tôi đã từng đổ lỗi cho rằng chương trình dạy của Nhà trường quá tải với chúng tôi. Nhưng không, đó là sự ngụy biện của bản thân với hiện thực trước mắt, thực tế là do tôi chưa làm chủ được kiến thức thầy cô truyền tải và sự cố gắng quyết tâm còn chưa cao. Vẫn có nhiều bạn cùng lớp, cùng nghe giảng nhưng kết quả các bạn được học bổng khuyến khích, được điểm cao học phần.  Đó là sự đền đáp xứng đáng với sự đầu tư và cố gắng của các bạn. Khi nhìn các bạn được khen thưởng trong giờ sinh hoạt lớp, tôi tỉnh táo hơn để nhìn ra nút thắt của mình nằm ở đâu và chỉ có bản thân mới tháo được nó, tôi dần cải thiện kết quả trong những học kì tiếp theo. Cũng quen dần với cuộc sống tự lập, những cuộc gọi về nhà cũng ngập tràn tiếng cười hơn, không còn thút thít rồi nghẹn giọng “mẹ ơi, con muốn về nhà”, thèm lắm bữa cơm nhà, nhưng muốn ăn cơm nhà với mẹ với ba thì phải quen dần với những bữa cơm khách, để trưởng thành và thành công khi về nhà. Cuối cùng tôi cũng lắp được tên mình vào danh sách nhận học bổng học kì 2 năm 2015-2016. Tôi nhớ ai đó bảo tôi rằng “ Sống là phải trải qua thử thách, khi thôi thử thách cuộc sống như một một bát canh không nêm vị”, có thể đó là một lời khuyên của ai đó tôi quen, khi họ thấy nước  mắt của tôi và suýt bị cuộc đời thử thách đến gục ngã. Họ kêu tôi đứng dậy, bùn dưới chân nhưng nắng ở trên đầu.

 

Một cảm giác khi đi học sớm, đến lớp khi sân trường chỉ lác đác vài bóng người. Chạnh lòng khi thấy cô lao công dọn dẹp gọn gàng từng dãy phòng, ngóc ngách để chúng tôi khi đến lớp được học thoải mái nhất, sạch sẽ nhất. Nhìn cô cong lưng đi từng đường chổi, từ trong phòng ra cầu thang, tất bật làm việc cho kịp giờ sinh viên lên lớp mà thấy thương vô cùng. Đó là bài học về sự thầm lặng mà có lẽ đi học muộn sẽ không bao giờ được nhìn thấy.

 

HUFI đã trở thành niềm tự hào của riêng tôi và tất cả các bạn đã, đang và sẽ theo học tại Trường. Ở đó, có những người Thầy, cô tận tụy với nghề, những người bạn chân thành cùng nhau vun đắp kỉ niệm, cùng nhau tham gia hoạt động ngoại khóa và có cả tình người ấm áp trong một môi trường giáo dục chất lượng và đỉnh cao. Có những người Thầy mà trên mỗi trang giáo án họ viết, tôi thấy được chữ Tâm và niềm mong mỏi lớn đối với những đứa em, đứa học trò của mình.

 

Khi cùng một bạn nữ đi trong khuôn viên trường, vô tình lướt qua một người thầy, cô ấy bảo với tôi “ Thầy đó cho điểm ác lắm, bao đứa rớt môn vì Thầy”, tôi mỉm cười và nhìn thầy rằng có thể tôi cũng nghĩ như bạn nếu tôi không biết câu chuyện tôi thấy Thầy đến Bệnh viện thăm hỏi và trả viện phí cho cậu bạn khi bị gãy tay, khi người nhà chưa vào viện với cậu kịp. Cậu ấy chỉ là một sinh viên trong tổng số mấy ngàn sinh viên Thầy đang dạy. Làm nghề gõ đầu trẻ, khó tránh khỏi những cái nhìn thiển cận về điểm số, nhưng một người Thầy dành một chữ Tâm để làm nghề, để đối nhân như thế thì tôi tin điểm của bạn là do năng lực bạn.

 

Trường có những hoạt động sinh viên gặp gỡ Ban giám hiệu, hoạt động chào mừng 20/11, 8/3, 9/1,….để rút gần khoảng cách Nhà trường với sinh viên. Tất cả hướng đến một môi trường tốt nhất để sinh viên phát huy được khả năng và tố chất của bản thân. Nhà trường kịp thời giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn thông qua Đoàn hội để chia sẻ và hỗ trợ học tập.

 

Đến thời điểm này, khi sắp là sinh viên năm cuối của trường, tôi hiểu nhiều về trường, thêm yêu trường, niềm tự hào trong tôi lớn mạnh mỗi ngày, tin tưởng vào quyết định của mình và tự tin nói rằng “ Hãy đến với HUFI, đến - học để thay đổi”.

 

Cổng trường mở ra rồi khép lại, đón và đưa bao lớp thế hệ sinh viên nhập học rồi tốt nghiệp, mang theo những thành quả của ước mơ trước đó họ ấp ủ trong suốt thời gian học tập tại trường làm hành trang xây dựng tương lai, gặt hái thành công. Tận đáy lòng mình, tôi muốn gửi lời Cảm ơn đến Nhà trường, đến những Thầy cô và những con người thầm lặng đã làm nên một HUFI đáng tự hào. HUFI 35 năm thành lập, thăng trầm và phát triển. Và một lời tôi luôn muốn nói “ Tôi yêu HUFI – Nơi chắp cánh ước mơ tôi”!

 

Sinh viên: Huỳnh Thị Mai Trúc

 

Chuyên ngành: Tài chính doanh nghiệp

 

Khóa: 2014-2018